Sau khi đưa huy hiệu nhân viên thu nhận cho người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục này đăng ký xong, bọn họ có thể mua đồ trong cửa hàng thu nhận, có điều bởi vì không biết giá thị trường nên tạm thời vẫn chưa có người nào thử nghiệm.

Tình cảnh lúng túng khoảng một phút, một nhân viên thu nhận thân hình cao lớn bước ra, đặt một con dao găm ký hiệu lên bàn nói: "Con dao găm này có thể bán bao nhiêu?"

Người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục nhìn thấy người đàn ông này thì có chút sững sờ, sau đó cầm dao găm lên quan sát một chút nói: "Con dao găm này có thể tính năm trăm điểm thu nhận cho ngài."

"Vậy còn cây thương dài bên kia?" Người này chỉ cây thương dài màu đen hỏi.

"Một ngàn hai trăm ba mươi."

Người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục không chút nghĩ ngợi nói, tất cả giá cả trong cửa hàng thu nhận đều do cô quản lý, tựa hồ so với chuyên gia giám định thông thái nhất còn càng chuyên nghiệp hơn.

Nhân viên thu nhận này suy nghĩ một hồi rồi lại lấy ra một vài thứ, đổi lấy một cây thương dài.

Có hắn dẫn đầu, những nhân viên thu nhận khác cũng bắt đầu hành động.

Bọn họ cũng thấy rõ quá trình giao dịch của nhân viên thu nhận kia, giá trị gần như là tương đương, vì thế nơi này cũng không hố người.

Mà cửa hàng thu nhận mới mở này tuy không có nhiều đồ vật nhưng cũng có thứ làm hai mắt bọn họ tỏa sáng.

Ví dụ như mười cây thương kia và một ít vũ khí siêu năng có thể khống chế quái vật, nếu như không tranh thủ giao dịch thì đồ tốt sẽ bị cướp hết.

Giao dịch trong hội nghị nhân viên thu nhận dùng cách dùng vật để trao đổi, tuy tiện nhưng vẫn có tình huống món đồ muốn bán lại không có người muốn mua, thứ muốn mua lại không có ai bán.

Sau khi có cửa hàng thu nhận này thì những món đồ không cần sử dụng cũng có thể xử lý sạch sẽ, còn nhận được điểm thu nhận để mua vài món mình cần.

Nhóm nhân viên thu nhận cũ tiền muôn bạc biển gần như chỉ trong vòng mười mấy phút đã mua sạch mười cây thương dài nổi bậc nhất kia, những nhân viên thu nhận khác nhìn mà thòm thèm nhưng không có đủ điểm thu nhận để đổi.

Mặc dù có vài người cùng yêu cầu phục vụ nhưng người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục kia vẫn có thể ứng phó được, tựa hồ cô ta có thể tùy ý phân thân, mỗi phân thân đều có năng lực xử lý độc lập.

Giao dịch tiến hành trong chốc lát, tất cả mọi người đều rất hài lòng, bởi vì mục đích ban đầu của Ôn Văn khi tạo ra cửa hàng thu nhận là vì cung cấp phục vụ tốt hơn cho nhân viên thu nhận, vì thế hình thức giao dịch rất hữu hảo đối với nhân viên thu nhận.

Tất cả hàng hóa mua bằng bao nhiêu điểm thu nhận, bán lại sẽ nhận được bấy nhiêu, không tồn tại vấn đề nâng giá, chỉ có điều không quản là thu vào hay bán ra thì đều phải thu mười phần trăm phí thủ tục.

Có mười phần trăm lợi nhuận này thì đã đủ phát triển quy mô cửa hàng ngày càng lớn rồi.

Đối với nhóm thợ săn của Hiệp Hội Thợ Săn như Cung Bảo Đinh thì cửa hàng thu nhận này tuy mới mẻ nhưng cũng chỉ là có thể sử dụng mà thôi, không phải quá quan trọng, bởi vì bọn họ còn có một thị trường lớn hơn là trang web thợ săn để tiến hành giao dịch.

Nhưng đối với người siêu năng 'hoang dã' như Lâm Huyễn thì cửa hàng này rất quý giá, có tác dụng rất quan trọng.

Nhìn nhóm nhân viên cũ lần lượt mua đi những món đồ của cửa hàng mà Lâm Huyễn thòm thèm.

Hắn cũng muốn có một món vũ khí siêu năng thuộc về mình!

Thế nhưng tuy Lâm Huyễn kiếm được không ít tiền nhưng về khía cạnh vật siêu năng thì thật sự không có được món nào.

Vì thế Lâm Huyễn suy nghĩ một chút rồi lấy ra miếng bùa hộ mệnh vàng óng ánh, đưa cho người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục xem thử: "Cái này được bao nhiêu điểm?"

Người phụ nữ ánh sáng xanh lá mặc lễ phục hơi liếc mắt một cái, cố khống chế dục vọng muốn phỉ nhổ xuống, nói: "Cái này không thể đổi điểm thu nhận được."

"Nếu như ngài không có điểm thu nhận thì xin hãy đi bắt quái vật, không quản là sống hay chết thì đều nhận được điểm thu nhận tương ứng."

Phùng Duệ Tinh ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, lá bùa hộ mệnh màu vàng này không thể thu mua, cũng tức là không đáng giá một đồng, đây chính là món quà có giá trị thấp thứ hai mà anh nhận được.

Ừm... thấp nhất chính là cải bẹ ngâm chua mà cô nàng Miêu Miểu Miểu đã tặng, miếng bùa bộ mệnh này tuy không có giá trị nhưng ít ra cũng chế tạo rất tinh xảo.

Lâm Huyễn hậm hực nhận lại bùa hộ mệnh của mình, chỉ có thể nhìn hàng hóa trong cửa hàng mà bất đắc dĩ thở dài.

Nhưng mặc dù không thể mua được đồ nhưng Lâm Huyễn cũng có đánh giá cao về trạm thu nhận, có một nơi giao dịch bình đẳng như vậy, con đường siêu năng của hắn khẳng định sẽ thuận lợi hơn!

Trong lúc nhóm nhân viên thu nhận đang trao đổi trong cửa hàng thu nhận, nhân viên thu nhận mua đồ lúc ban đầu đã yên lặng rời khỏi nơi tổ chức hội nghị.

Sau khi đi một đoạn đường thì thân hình của hắn đột nhiên co rút lại, người này chính là Ôn Văn.

Nếu phần lớn nhân viên thu nhận đã trải nghiệm được công năng của cửa hàng thu nhận thì mục đích của lần hội nghị này đã đạt được, Ôn Văn không cần ở lại nơi này nữa.

Hơn nữa hiện giờ có chuyện quan trọng hơn cần anh xử lý.

Kén quỷ của Tần Sảng đã yên lặng không một tiếng động chuyển tới khu Tai Nạn của trạm thu nhận, điều này chứng tỏ hắn đã tiến hóa hoàn toàn.

Ôn Văn rất chờ mong, sau khi hấp thu sức mạnh ác ma thì Tần Sảng sẽ xuất hiện với dáng vẻ gì.

Lúc Ôn Văn chạy tới khu phòng giam Tai Nạn thì phát hiện ở bên cạnh phòng giam Ngô Vọng là một cái kén quỷ đứng thẳng tỏa ra khí đen.

"Vẫn còn là kén quỷ sao, nói cách khác thì tiềm lực của hắn không chỉ là Tai Nạn hạ tự bình thường, thực thú vị."

Ngoại trừ thực lực, hơi thở của kén quỷ cũng rất kỳ quái, giống như ác ma lại giống quỷ hồn, có thể sẽ ấp nở ra một thứ rất đặc biệt.

"Dù sao thì nuốt nhiều thai nhân ma như vậy, mỗi một miếng thai nhân ma đều có tiềm lực trở thành ác ma cấp Tai Nạn, đối với hắn mà nói chính là vớt được lợi ích khổng lồ."

Ôn Văn mở trạng thái ngục đốc Tai Nạn cẩn thận dò xét một chút, phát hiện hiện năng lực mà Tần Sảng chưa tiêu hóa được không còn thừa quá nhiều, có lẽ vài ngày nữa hắn sẽ chui ra.

Sau khi ra ngoài thực lực của hắn đã vượt qua cấp Tai Nạn hạ tự, chẳng qua là so với cấp Tai Nạn trung tự thì sẽ có chênh lệch nhất định, nhưng như thế đã đủ làm Ôn Văn mừng rỡ rồi.

Sau đó Ôn Văn nhìn về phía phòng giam ở bên cạnh, Ngô Vọng khoanh chân ngồi dưới đất, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Ôn Văn.

Ôn Văn nhịn không được bất cười, không thèm để ý tới Ngô Vọng, anh quyết định đêm nay sẽ bảo cai ngục phun nước miếng vào cơm khi mang thức ăn tối tới cho hắn...

...

Hội nghị nhân viên thu nhận kết thúc, một người phụ nữ dáng vẻ yểu điệu xuất hiện trong phòng của mình, thoáng nhảy lên giường ôm chặt chăn, trong mắt đầy biểu tình mừng rỡ.

Cô ta là Vưu Hán, đã mất đi năng lực lâu rồi, lâu đến mức làm cô từ cô gái đầu trọc biến thành cô gái tóc ngắn.

Vốn sau khi mất đi năng lực, khôi phục về vóc dáng phụ nữ, Vưu Hán rất vui vẻ, thẳng tới khi bạn trai vất bỏ cô...

Bạn trai cô, lúc cô có thân thể cường tráng vẫn có thể tiếp nhận cô, thậm chí còn đan áo len tình yêu cho cô.

Nhưng khi cô khôi phục bình thường, biến thành mỹ nữ thì lại chê cô, giống như cô đã biến dạng vậy.

Trong lúc thương tâm nghe nói gia nhập trạm thu nhận thì có thể khôi phục năng lực, Vưu Hán liền đồng ý mà không có chút do dự nào.

Không ngờ sau khi năng lực khôi phục thì thân hình của cô vẫn bảo trì nguyên trạng, không hề vạm vỡ giống như trước kia nữa.

Như vậy thì càng tuyệt vời hơn nữa!

0.11326 sec| 2410.992 kb